Tìm kiếm

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Mẹ ơi!con nhớ nhà....

Mùa đông lại đến...
Gió.Lạnh.Bên ngoài kia,bầu trời sao 1 màu u ám quá.Trống trải....
Con vừa tỉnh giấc thôi,ngồi trong chăn ấm,con dường như vẫn cảm nhận cái lạnh thấu xương của gió mùa đông.
Gió như rít từng hồi,bó lấy những chiếc là cuốn phăng đi.Gió đi nhưng vẫn còn vương đâu đây nỗi nhớ,mỏng manh....
"Con nhớ nhà..."văng vẳng đâu đây,con nghe tiếng quê hương mình,con nhớ hơi thở quê trong những ngày đông giá rét ,con nhớ bàn tay ấm ôm con trong vòng tay.Tiếng quê hương,tiếng nghĩa tình,tiếng lòng mẹ.
Thổn thức...
Con ước giờ này bên mẹ,con sẽ cuộn tròn trong chăn ấm,ôm mẹ như 1 chú cún con đòi âu yếm vuốt ve...
Con ước bên con là tiếng mẹ,ấm áp và dịu êm,ru con say trong giấc mơ trẻ thơ.
Con ước  có vòng tay mẹ,nhẹ nhàng vuốt mái tóc con,bẹo má con,và bóp mũi (^^) :"dậy đi nào,ốc ơi".
Con ước sáng mai mẹ lại gọi con dậy rùi cùng đi thể dục quanh công viên từ 4h30 sáng,
Con ước những bát cháo thơm phức,những bát mỳ còn bốc khói ngùn ngụt....đơn giản mà ấm  biết bao,vì mẹ biết con là đứa ham ăn mà...^^
Con còn ước nhiều nhiều nữa ...bởi con là chính là ốc tham của mẹ,con ước....

Để giờ đây,con ngồi một mình.Nhưng con ko lạnh đâu mẹ,vì bên con luôn có mẹ....Con ko giỏi thơ văn,con cũng ko đủ can đảm để nói rằng con nhớ mẹ.Con viết,hơi  ngốc phải ko mẹ,nhưng con luôn hạnh phúc,và con sẽ mãi là đứa con bé bỏng ngốc nghếch của mẹ nhé.

Mẹ ơi!con nhớ quá...

Đông về đến quê ta
Không gian nào sưởi ấm
Nơi đây trong chăn ấm
Con nhớ dáng lặng thầm

Gió ơi hãy lặng câm
Nghe trái tim thổn thức
Đừng để những cơ cực
Khoác lên vai mẹ hiền

Tuyết ơi xin ngủ yên
Đừng phủ tóc mẹ nhé
Những trái tim non trẻ
Yêu mãi màu tóc xanh

Một chùm khế xanh xanh
Con mơ về được hái
Hỏi mẹ câu thơ dại
"Có muối mới mặn mà?"

Giữa thủ đô phồn hoa
Lạc con người xa xứ
Nhớ tuổi thơ vô tư
Mắt tròn xoe : "yêu mẹ"

Mẹ ơi,đừng lo nhé
Con sẽ vững bước thôi
Con đường không đơn côi
Vì bên con có mẹ

Suy nghĩ con non trẻ
Có mẹ định hướng rùi
Chỉ một chút nổi trôi
Con đưa về quĩ đạo

Những con sóng lao xao
Cuốn được con sao ạ
Bởi trong con sắt đá
Chí tôi luyện quê nhà

Ngày mai con bước ra
Dẫu trường đời vấp ngã
Con vẫn luôn hát ca
Những khúc ca chiến thắng

Mẹ vẫn đang thầm lặng
Vén những bụi gai hồng
Những tảng băng mùa đông
Cũng tan bởi lòng mẹ

Con mong về với mẹ
Ấm trong tay mẹ hiền
Nở nụ cười hồn nhiên :
"Mẹ ơi!...Con nhớ quá..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét