Con lạc lối rồi phải không cha?con lạc lối rồi phải không mẹ?
Con buồn lắm.Con thật sự chán nản.Vì sao con lại bước những bước lạc để rồi phải ôm 1 nỗi niềm tiếc nuối.Dù là những vấp ngã đầu đời mà sao con vẫn đau thế ạ.Con có thể đứng dậy được không ạ?Khi mà trong con giờ đây đang kiệt sức vì những bon chen xô bồ.Con cảm giác lạc lõng giữa những dòng người xô bồ đó.Giữa thủ đô phồn hoa mà sao con trống trải quá.Con thật sự cô đơn.Và con sợ...
Con sợ cuộc sống đua chen,con sợ những tiêu cực xã hội.
Con sợ con không thể cố gắng được.Con sợ....
Như một chiếc lá vàng dù cố gắng bám vào cành cây nhưng gió vô tình vẫn cuốn con đi mất.
Như một mầm non cố ngoi lên mặt đất để sống nhưng đất vẫn vô tình phủ lên một lớp đất mới.
Như một cánh chim lạc bầy giữa sa mạc mênh mông...
Cha ơi,mẹ ơi...Con biết phải làm sao bây giờ ạ?con xin lỗi,con thật sự xin lỗi,
Con đã phụ công cha ,con đã phụ nghĩa mẹ.Lòng con đau lắm.
Con có lỗi với những nhọc nhằn gánh oằn vai cha,con có lỗi với những cơ cực chai xầy tay mẹ.Bước con đi đâu còn những gai hồng .Những đôi bàn tay ấy đã rướm máu vì gai sắc nhọn .Những hi sinh ân nghĩa đất trời cha mẹ đã dành tất cả cho con.
Thương cha mẹ mà con thế ư?thương cha mẹ mà con làm đau lòng cha mẹ...Con xin lỗi ...
Giờ đây đứng trước những ngã rẽ cuộc đời ,con như 1 chú chim mất phương hướng.Liệu con có thể tìm được đường về với tổ ấm?liệu con còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng hồng?dù đường có xa đến đâu,con sẽ đứng dậy lần nữa,...sẽ bước tiếp...Con xin hứa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét