đôi khi thấy buồn vu vơ,thấy mình vô phương hướng..
.mục tiêu của mình đâu rùi?quyết tâm của mình đâu rùi?
càng được hướng dẫn cho đúng quỹ đạo thì mình càng thấy mình tuột quá xa... càng được ân cần chỉ bảo thì mình càng ko thể tiếp thu nổi
.trường đời,phải chăng là cái tất yếu?
khi đến bờ vực thẳm tất yếu có đg quay lại?
bước đến đường cùng tất yếu có đg thoái lui?
vấp ngã tất yếu sẽ đứng dậy?....
còn bao nhiêu cái tất yếu?cái tất yếu có luôn là tất yếu ko?phải chăng nó là quy luật là chân lí,là cái luôn luôn đúng?...
ko.mình nghĩ là thế. liệu đg quay lại kia có dẫn đến bờ vực khác? khi đứng dậy rồi vẫn còn đủ 2 chân?..
chả lẽ lại bi quan?chả nhẽ ko dám thử...?
dù ko biết trc đg con đg kia thế nào nhưng lại lưỡng lự trc đg sống duy nhất ư? dù ko đủ 2 chân chẳng nhẽ cứ nằm,bò mãi...
cần phải có mục tiêu.cần phải có định hướng cuộc sống. đúng vậy.m sẽ làm như vậy.nhưng m cần 1 thứ,1 động lực mạnh mẽ,1 năng lượng cân =.hiện tại thật chơi vơi.
xin cho tôi 1 ít thời gian để giải tỏa,để ngẫm nghĩ,và để xây lại con đường mới....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét